Chương 17: Câu đố
Màn đêm đen như mực. Cổ nhân thường
nói nguyệt hắc phong cao sát nhân đêm(1), đêm tối thích hợp
cho những hành vi không thể cho ai biết, thí dụ như đi dò xét địa phận của người
khác.
Từ khi tra được thân phận của phụ tử Mộ gia, lại nhận được chỉ dụ của thượng
thần, Linh, Lạc hai huynh muội cùng suy nghĩ, cảm thấy trước dò xét một chút
tình huống của Mộ gia trang rồi mới tính kế hành động. Từ lần trước tiếp xúc liền
thấy Mộ Tịch Thịnh không phải là một nhân vật đơn giản, cho nên nếu không phải
vạn bất đắc dĩ thì không nên đánh chính diện.
"Ca, Mộ gia trang này thật
đúng là quá lớn, chúng ta rốt cuộc phải đi nơi nào tìm Linh lạc đây?"
A Linh thực sự chịu không nổi cảnh
cứ đi tới đi lui như thế này, nhịn không được dừng lại hỏi. Kỳ thực không thể
trách A Linh, mặc cho là ai ở một chỗ chạy qua chạy lại đến hai canh giờ, từ
đêm khuya chạy tới tờ mờ sáng mà người bản thân muốn tìm lại cả cái bóng cũng
không gặp cũng sẽ phải nhụt chí như nàng.
"Này — Ta cũng không biết. Kỳ
quái, trang viện lớn như vậy, thế nào một người gác đêm cũng không có, bằng
không đã bắt được một người để hỏi."
Lạc lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ
như vậy, đang giữa mùa hè, mặc dù buổi tối so với ban ngày mát mẻ hơn nhiều
nhưng ai cũng chịu không nổi mặc một thân hắc y kín bưng chạy lên chạy xuống
không ngừng nghỉ suốt hai canh giờ.
"Kia ca, lẽ nào chúng ta cứ
như vậy trở về?"
A Linh có điểm không cam lòng, dù
là ai khi phải hao tâm tổn khí lại tay trắng trở về đều sẽ không cam tâm. Đây
quả là sự tình làm người ta chán nản nhất.
"Nhưng mà trời cũng sắp
sáng, xem ra không còn cách nào khác, phải trở về tiếp tục nghĩ biện pháp
thôi!"
Tuy rằng không cam lòng, bất quá
Lạc tương đối lý trí, A Linh thấy ca ca nói như vậy cũng chỉ biết tâm không cam
lòng không nguyện quay lại nhà trọ.
Họ không hề biết nhất cử nhất động
của mình sớm bị người giám thị báo lại cho Mộ Tịch Thịnh, vừa nghe được tin tức,
Mộ Tịch Thịnh đã đem người trong phủ cho lui ra hết, để cho hai người kia chạy
tới chạy lui diễn một vở hài kịch mà không hay.
Từ sau khi biết Nạp Tháp Tạp tộc
có thể có quan hệ với thần tộc, Mộ Tịch Thịnh quyết định áp dụng thái độ mặc họ
theo đuổi, nếu như không có hành động quá đáng, chạm đến yếu điểm của hắn, hắn
căn bản không muốn đi chăm nom.
...
"Cha, sớm!"
Mộ Ti Vũ theo thói quen mỗi sáng
sớm mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt ôn nhu của Mộ Tịch Thịnh, lập
tức mỉm cười ngọt ngào, hai tay nhỏ bé duỗi ra, ôm chặt lấy cổ Mộ Tịch Thịnh.
Mộ Tịch Thịnh đối với bảo bối giống
y con bạch tuộc quấn lấy mình không có một tia phiền chán, hành vi này của Mộ
Ti Vũ có thể nói là kết quả hắn tận lực bồi dưỡng mà có. Hắn sủng nịch hôn lên
gương mặt trắng noãn của bảo bối, đem thân thể nho nhỏ bế lên, cầm lấy y phục
đã được chuẩn bị tốt bên cạnh, tỉ mỉ thay bé con mặc vào.
Mộ Ti Vũ thoải mái nằm trong lòng
cha, hưởng thụ ôn nhu cha chỉ dành cho mình.
"Cha, tối hôm qua trong
trang thật yên tĩnh, Vũ nhi ngủ thật thoải mái!"
Nghe vậy, Mộ Tịch Thịnh kinh ngạc
nhìn bé con, sớm biết rằng đứa bé này rất mẫn cảm với mọi thứ xung quanh, không
nghĩ tới thị vệ gác đêm hẳn là không gây ảnh hưởng gì mà bé cũng có thể cảm
giác thấy, cân nhắc một hồi, bất giác có điểm hổ thẹn.
Vũ nhi mẫn cảm đến thế chỉ sợ là
do mười năm cô độc dưỡng thành, kỳ thực mặc kệ hắn có đối tốt với Vũ nhi như thế
nào cũng vô pháp bù đắp mười năm thiếu thốn tình cảm kia, vừa nghĩ tới mình cứ
như vậy bỏ lỡ mười năm ở cùng Vũ nhi, tâm Mộ Tịch Thịnh bất giác tràn ngập bị
thương.
"Vũ nhi, ngày hôm nay cha
mang ngươi đi săn thú được không?"
"Săn thú? Được, cha, Vũ nhi
còn chưa có đi săn bao giờ!"
Vừa nghe thấy được đi chơi, tâm
tính hài tử lập tức cao hứng hoan hô, nếu như không phải Mộ Tịch Thịnh còn đang
giúp bé đi giày, chỉ sợ bé đã nhảy dựng lên.
Chân phải đột nhiên truyền đến
xúc cảm lạnh lẽo làm Mộ Ti Vũ co rúm lại, nó kì quái cúi đầu nhìn cha đang cầm
mắt cá chân mình. Trên cổ chân tuyết trắng khả ái không biết từ lúc nào đã đeo
một vòng ngọc, chất liệu trong suốt, chế tác tinh xảo, bên trên còn lấp lánh
ánh sáng bảy màu, nhúc nhích, còn phát ra thanh âm thanh thúy.
Mộ Ti Vũ hiếu kì đung đưa chân,
nó cảm thấy rất kì quái, trên vòng chân không có một chút khe hở, cha làm thế
nào để đeo vào vậy?
"Cha, đây là cái gì?"
"Cái này a — là lưu ly thất
thải hoàn (vòng thủy tinh bảy màu), chỉ cần
Vũ nhi đeo cái này, vô luận tới chỗ nào, cha đều có thể tìm thấy ngươi!"
Mộ Tịch Thịnh âm thầm nuốt một ngụm
nước bọt, đôi chân đung đưa của Vũ nhi thật khả ái, làm hắn hận không thể một
ngụm nuốt vào, nhưng vừa nghĩ tới còn chuyện cần làm, hắn chỉ có thể nhịn xuống,
hôn lên cổ chân kia một cái, rồi mới không tình nguyện đi giày vào.
"Lưu ly thất thải hoàn, Vũ
nhi thích, nhưng thế nào lại chỉ có một cái, cha có không?"
Mộ Ti Vũ nghiêng đầu, tuân theo nguyên
tắc thứ gì tốt cũng muốn chia sẻ cho cha, không khỏi hỏi ra.
"Có a, cha cũng có một
cái."
Nói xong Mộ Tịch Thịnh vén ống
tay áo bên trái, trên cổ tay có một cái vòng cùng chất liệu, chỉ là không có gắn
chuông mà thôi.
"Vũ nhi a, cái này là vật
đính ước của hai chúng ta, chỉ hai người chúng ta mới có! Hắc hắc ~~"
Nói xong còn gian trá cười hai tiếng,
tín vật đính ước, nghĩ tới đây, Mộ Tịch Thịnh không khỏi suy nghĩ miên man, a ——
Vũ nhi lúc nào mới có thể lớn lên, như vậy mình mới có thể đem bé ăn sạch, nghĩ
đến Vũ nhi kiều mị, thân thể không hề che lấp nằm dưới thân mình... Trời ạ, mới
nghĩ thôi hắn đã muốn chảy nước miếng.
"Cha ——"
Nhìn mặt cha giống như diễn kịch,
biểu tình thay đổi liên tục, Mộ Ti Vũ cảm thấy kì lạ không gì sánh được, bất
quá nó cũng cảm thấy cha như vậy rất thú vị, thế nhưng nếu tùy ý Mộ Tịch Thịnh
tiếp tục mơ màng, chỉ sợ kế hoạch đi săn thú sẽ ngâm giấm mất, cho nên nó phải
tốt bụng lên tiếng nhắc nhở một chút.
"Ách —— Làm sao vậy Vũ
nhi?"
Vừa nghĩ tới mình vậy mà lại ở
trước mặt Vũ nhi thất thần, hơn nữa trong đầu lại nghĩ đến cái loại sự tình
này, Mộ Tịch Thịnh không khỏi hung hăng tự phỉ nhổ bản thân, biểu tình trên mặt
xấu hổ lại cứng ngắc. Hắn bày ra bộ dạng tươi cười tự nhận là rất hòa ái dễ gần,
ôn nhu hỏi con trai bảo bối.
"Cha nói muốn mang ta đi săn
thú!"
Mộ Ti Vũ vẻ mặt ai oán, nhìn chằm
chằm vẻ mặt cười cười kì quái của cha, dùng tưởng tượng của Mộ Ti Vũ để hình
dung thì cảm giác quái dị giống như một con sói đang cười nhìn con thỏ. (hình dung đúng rồi đó cưng :v
)
"Đúng a, cha thiếu chút nữa
đã quên!"
...
"Chủ tử, ta đã thành công tiếp
cận tới bên người tiểu chủ tử, kế hoạch ít ngày nữa có thể bắt đầu tiến
hành..."
Nhìn bức thư con cú mèo mang về,
Tiêu Kính trên mặt nở một nụ cười ý vị thâm trường. Lúc này tâm tình của hắn thật
cao hứng, vừa nghĩ tới không lâu nữa, Mộ Tịch Thịnh sẽ phải quỳ trước mặt hắn,
quỳ gối trước mặt Hiểu Hiểu cầu xin tha thứ, tâm tình của hắn vô luận thế nào
cũng không bình tĩnh được.
Hắn tiện tay dùng nội lực đem bức
thư biến thành bột phấn, xoay người, viết xuống chỉ thị mới, để cú mèo mang đi.
Trò chơi chỉ mới vừa bắt đầu, hắn
cùng Mộ Tịch Thịnh còn chưa có ngoạn đủ đâu! Mọi người đều chỉ là quân cờ trên
bàn cờ của hắn, số phận đều nằm trong tay hắn.
...
Nhà trọ Vinh Hảo
"Hoàng trưởng lão, Linh, Lạc
đã phụ sứ mệnh, lần này tay không trở về!"
Trầm tư một hồi, lão giả cơ trí mở
miệng nói ra ý kiến của mình.
"Chiếu theo ta hai ngày nay
xem xét qua, nhất cử nhất động của chúng ta tựa hồ đang bị người âm thầm giám
thị, tuy rằng không lộ mặt nhưng những người đó vẫn không thể tránh khỏi lộ ra
kẽ hở."
Quả nhiên là gừng càng già càng
cay. Vừa nghe lời nói của trưởng lão, trong lòng Lạc không biết là tư vị gì,
hóa ra tất cả hành động của mình đều bị nắm giữ trong tay người khác, vậy chuyện
tình mấy ngày nay tính là cái gì?
"Tại sao có thể như vậy?
Kia, trưởng lão, chúng ta phải làm gì?"
A Linh trong lòng cũng khó chịu,
nàng vội truy hỏi trưởng lão cách giải quyết, nếu như lúc này không thoát khỏi
được người khác giám thị, như vậy chuyện gì cũng làm không được.
"Chúng ta không cần đi quản
cái gì giám thị hay không giám thị, ta cảm thấy một khi đã như vậy, hay là trực
tiếp xuất kích thì tốt hơn. A Lạc, người chuẩn bị một chút, ít ngày nữa chúng
ta mang thiệp bái kiến, đích thân lên Mộ gia trang!"
"Này —— Vâng, Lạc lập tức đi
làm!"
Mặc dù cảm thấy không thích hợp
nhưng lúc này cũng không còn biện pháp giải quyết nào tốt hơn, Lạc quyết định
làm theo ý kiến của Hoàn trưởng lão, bọn họ càng kéo dài lâu, thời gian ở nơi
này vốn đã không dư thừa lại càng tiêu hao dần.
"Ân, như vậy cũng tốt, chúng
ta đỡ phải phí công! Lạc ca ca, muội đi cùng huynh."
A Linh suy nghĩ một chút, cũng hiểu
được lúc này chỉ có thể làm như vậy, lập tức la hét phải giúp Lạc làm việc, mau
chóng đuổi theo Lạc đã đi ra ngoài. Hoàng trưởng lão buồn cười nhìn hai hài tử
mình đã trông từ nhỏ tới lớn, lộ ra một nụ cười hiền lành.
"Trở về nói cho chủ nhân các
ngươi biết, ít ngày nữa Nạp Tháp Tạp tộc Hoàng sẽ đích thân lên Mộ gia trang
bái phụng!"
Nói xong cũng không quản có người
đáp lại hay không, nhắm lại hai mắt, như lão tăng ngồi thiền tiến nhập vào trạng
thái thiền định.
...
...
(1) Nguyệt hắc phong cao: Đêm đen, gió lớn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét