Thứ Hai, 13 tháng 4, 2015

Đội trưởng phúc hắc và Lớp trưởng ngạo kiều -Phần 5

Quyển 2: Tái hợp


Thời gian có thể xóa đi tất cả thật không? Tại sao vẫn không thể xóa nhòa hình bóng cậu trong tâm trí tôi? Tôi thực sự không phải cố tình nhớ, chỉ là quên không được thôi…
Tốt nghiệp, tôi không còn là lớp trưởng năm ba, cậu cũng không còn là đội trưởng đội bóng rổ của trường, chúng ta giờ đã không còn chút gì để níu kéo quá khứ nữa đúng không? Nhớ lại người kia ngày đó ngạo nghễ đứng trước mặt mình tuyên bố “Tôi muốn theo đuổi cậu” bất giác không kiềm được có gì đó xót xa.

“Tôi nhớ cậu…” Lần cuối cùng, chỉ lần này nữa thôi, tôi sẽ không thèm khóc vì cậu một lần nào nữa đâu!

Nằm gục xuống bàn, cũng không để ý xem thầy trên bục giảng đang nói gì chỉ tới khi nghe ai đó nhắc tên mình mới giật mình ngồi dậy.
“Quyết định vậy nhé, Ân Hải sẽ là lớp trưởng lớp chúng ta với 100% phiếu bầu…” Giọng thầy chủ nhiệm trên bục giảng vẫn đều đều vang lên.
Lớp trưởng? Ha ha tôi lại nhận chức lớp trưởng rồi… Chỉ là lần này lớp trưởng này đã không còn cơ hội quản tên đội trưởng vô pháp vô thiên nào đó…
“Xin lỗi thầy em đến muộn” Một bóng người cao gầy vội vã đẩy cửa bước vào, mái tóc vàng rực rỡ dưới nắng, khóe môi còn chưa thu lại nụ cười.
“Thằng nhóc, em sẽ không được đặc cách thêm lần nào nữa nghe không? Khai giảng cũng không thèm tới, mãi hôm nay mới chịu ló mặt!!!”
“Ha ha em phải theo đội bóng đi tập huấn nên không về kịp ạ” Nam sinh tóc vàng gãi gãi đầu cười gượng, quay qua quay lại trong lớp tìm kiếm gì đó. Khi ánh mắt chạm phải hình bóng quen thuộc thì nụ cười đã không kiềm lại được nữa.
“Cậu chờ tôi lâu không?”
Không xong rồi… Tôi không làm được nữa rồi… Lới hứa sẽ không vì cậu mà khóc thêm nữa tôi không thực hiện được mất rồi… Tôi thực sự hạnh phúc đến lại để mình bật khóc mất rồi…

Sau giờ học, lớp trưởng và đội trưởng đi song song nhau trên hành lang. Vì sao còn gọi một tiếng đội trưởng sao? Đương nhiên là vì đội trưởng đại nhân siêu cấp tài giỏi đã xuất sắc trở thành đội trưởng đội bóng rổ trẻ nhất trong lịch sử, tiếp tục mối tình siêu cấp dễ thương với lớp trưởng đại nhân rồi!~

“Cậu…”
“Đừng khóc” Vừa vào đến thang máy đội trưởng đã ôn nhu ôm người kia vào ngực “Đừng khóc… Là tôi không tốt… Lâu như vậy còn không gọi cho cậu… Lâu như vậy còn không tìm cậu, tôi cứ nghĩ cậu sẽ ổn… Tôi xin lỗi”
Lắc lắc đầu, lớp trưởng cũng không biết nói gì chỉ biết lắc lắc đầu.
“Cậu lúc nào cũng lãnh đạm, tôi đã nghĩ không có tôi cậu cũng sẽ tự lo cho mình được, những khi luyện tập đến mệt muốn chết tôi cũng vẫn băn khoăn không biết cậu có nhớ tôi như tôi đang nhớ cậu không… Hôm nay nhìn thấy cậu khóc… Dù biết là xấu xa nhưng tôi vẫn rất vui… Cậu khóc vì tôi… Thực sự rất vui… Cậu cũng nhớ tôi đúng không…” Đội trưởng cúi đầu xoa xoa tóc người kia, lại thấy vai người kia vẫn tiếp tục run run.
“Này… này… Sao cậu vẫn khóc… Cậu vẫn giận sao? Tôi xin lỗi mà~”
Lắc lắc.
“Không giận sao cậu vẫn khóc? Này, mới có mấy tháng không gặp mà cậu lại bánh bèo như này rồi sao?”
Lắc lắc.
:”Được rồi… được rồi mà” Đội trưởng vụng về lau nước mắt cho người kia, không biết làm gì hơn là ôm trọn người kia vào lòng.
“Cậu… Cậu… Sao cậu lại thi trường này… Trường kia không phải cậu thích lắm sao? Lại còn có đội bóng rất mạnh…”
“Trường này cũng có đội bóng mà?”
“Không thể so sánh được!” Tôi biết cậu đã thích ngôi trường đó như thế nào, tôi biết cậu đã cố gắng vì nó như thế nào, tôi biết… “Ở đó có mơ ước của cậu…”
“Nhưng ở đó không có cậu!” Đội trưởng bật cười “ở đó cho dù có tất cả nhưng không có cậu thì cũng như không hề có gì cả, tôi trước đây có thể không coi thứ gì là quan trọng, nhưng bây giờ, tôi đã có cậu rồi~”
Cậu nếu còn vì tôi mà ôn nhu như thế tôi sẽ không thể thoát ra được khỏi trầm luân này mất…

“Tôi đã nộp hồ sơ vào trường này, mặc dù có khó khăn một chút… Phía trường ngày trước tôi chọn có gửi giấy mời nhập học nhưng tôi đã từ chối…”
“Cậu đã làm gì để được nhận vào trường?”
“À… Tôi đã đảm bảo sẽ giành cup vô địch toàn quốc cho đội bóng của trường, cho nên chúng tôi đã đi đến nhiều địa điểm khác nhau để luyện tập”
Cậu đã rất vất vả có đúng không? Tập luyện cho một đội bóng yếu, rất yếu mà mục tiêu lại là ngôi vô địch, cậu đã rất cố gắng đúng không… Cậu từng nói sẽ làm mọi cách để bảo vệ tình cảm của chúng ta… Xin lỗi vì tôi đã quên, xin lỗi vì tôi đã không tin cậu… Xin lỗi… Tôi cũng nên cùng cậu bảo vệ tình cảm này chứ nhỉ?
“Tôi… Tôi có thể chính thức yêu cậu không?
Đội trưởng đại nhân ngẩn người, bật cười “Rất sẵn sàng” Chỉ thấy người kia cũng mỉm cười, nước mắt đã khô, đôi tay nhỏ bé níu chặt áo mình kiễng chân chạm môi vào môi mình…

*****

Lớp trưởng cùng đội trưởng đội bóng rổ trên lớp cùng nhau nghe giảng, sau giờ học lại cùng nhau tới chỗ làm thêm, hết ca làm thêm lại vui vẻ cùng nhau trở về tổ ấm của hai người, vô cùng hạnh phúc. Công việc làm thêm cũng không khó khăn, vất vả gì, làm phục vụ ở một quán café, chỉ cần tận tâm và thận trọng một chút là ổn.

Hai người họ làm ca tối, chủ quán là một người đàn ông ngoài 30, tuấn tú, dịu dàng và rất tốt bụng. Trong quán cũng thường náo nhiệt hơn rất nhiều vì có cô con gái nhỏ của chủ quán, lúc nào cũng bế chú mèo trắng nhỏ nhỏ chạy quanh quanh, ai ai cũng mến.

“Anh~ Hải Hải hình như rất mệt mỏi~~~” Kiều Nhi ôm chú mèo nhỏ chạy lại phía đội trưởng đại nhân, khi nói cái đầu nghiêng nghiêng như đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì, đôi mắt tròn xoe hướng ra phía lớp trưởng đại nhân đang đứng. Con bé quen miệng, nói câu nào cũng tíu tít gọi tên người kia “Hải Hải”

Đội trưởng cúi người xoa nhẹ tóc con bé, cười dịu dàng “Kiều Nhi ngoan lắm, Hải Hải dạo này trong người đúng là có chút không khỏe” Lúc trước từng trêu người kia, sau này có được đứa con gái ngoan như Kiều Nhi thì thật tốt, người kia chỉ mặt lạnh nói một câu “có giỏi tự sinh đi”

“Tôi xin lỗi…” Mới mật tập chung một chút mà người kia đã không cẩn thận làm đổ café dính lên quần áo khách chưa nói, đằng này còn hại làm phỏng một mảng lớn da tay. Đội trưởng tiến ra ngại ngùng cúi đầu xin lỗi khách, ông chủ đang ngồi sau quầy hàng cũng lập tức tiến lại, nhắc hắn đưa người kia vào sơ cứu còn mình ở lại giải quyết, cũng may khách hàng rất dễ tính, chỉ nói một tiếng “không có gì”.

“Đau không?” Đội trưởng vừa theo thuốc lên tay người kia vừa dịu dàng hỏi.

“Không”

“Lần sau cẩn thận một chút” Đội trưởng ôn nhu cười ôm trọn người kia vào lòng, lớp trưởng khẽ giãy ra lại nghe thanh âm trầm thấp của người kia truyền tới “ngoan nào, để tôi ôm cậu một chút… Cậu gầy hơn rồi, dạo này thi cử mệt mỏi lắm sao? Nếu vậy buổi tối ở nhà nghỉ ngơi, không cần cố đi làm đâu”

“Tôi muốn làm cùng cậu” Lớp trưởng vùi mặt vào vai người kia khẽ nói một câu. Bọn họ thích cũng đã thích rồi, sống chung cũng đã sống rồi, còn câu nệ gì sao? Đương nhiên là không, có lo lắng cũng là vì người kia mà lo lắng, đi học, đi làm, từng bước từng bước cũng là để vun đắp cuộc sống của chính mình. Từng chút từng chút yêu thương người kia, chăm sóc người kia, kiếm tiền nuôi người kia.

Đội trưởng lục lọi trong túi áo, lấy ra một viên kẹo bọc giấy kiếng hồng xinh xắn, bóc rồi đút cho người kia ăn

“Kẹo Kiều Nhi cho, con bé bảo lúc mệt ăn sẽ đỡ hơn chút. Từ nay nếu mệt thì nói, không được để mình bị thương như hôm nay được không?”
“Được”
Đội trưởng đại nhân cười cười, vui vẻ xoa đầu người kia cái nữa.
Yêu thương, có đôi khi chỉ đơn giản là vậy thôi…



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét