Chương 2: Hoa khôi Thập Tứ nương
Lắc lư trên mã xa, Mộ Ti Vũ lười
nhác nằm trong lòng Mộ Tịch Thịnh, hưởng thụ phục vụ như hoàng đế. Thỉnh thoảng
vươn cánh tay nhỏ bé vén rèm cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài chậm rãi di động.
"Bé con, vẫn còn chưa có kịp
hỏi, ngày đó ngươi ở trên người Lãnh Phong hạ cái gì?"
Đem một quả nho đã bóc vỏ đưa vào
miệng Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh giống như vô ý hỏi. Kỳ thực hắn cũng không phải
thực sự quan tâm, chỉ là ngẫu nhiên nổi chút tò mò.
"Cũng không có gì, chỉ là một
chú ngữ nho nhỏ ——"
Tựa hồ nghĩ tới chuyện gì rất thú
vị, Mộ Ti Vũ che miệng nhẹ nhàng cười lên tiếng.
"Chú ngữ nho nhỏ? Ta xem
Lãnh Phong sẽ vì chú ngữ nho nhỏ này mà thống khổ đến một tháng!"
Mộ Tịch Thịnh thấp giọng cười khẽ,
thanh âm từ tính như trêu tức nhẹ nhàng phất qua bên tai Mộ Ti Vũ. Mộ Ti Vũ đột
nhiên cảm giác mặt mình có chút nóng lên, làm bộ trở mình tiếp tục an tĩnh ghé
vào trên đùi Mộ Tịch Thịnh, ngầm bực bản thân sao lại dễ bị cha khiêu khích như
vậy.
Mộ Tịch Thịnh nhìn y dáng điệu quẫn
bách cùng cái lỗ tai ửng đỏ, một nụ cười ôn nhu hiện lên trên khuôn mặt tuấn dật,
Vũ nhi như hiện tại thực sự tốt, sống bừa bãi theo ý thích, sống vì chính bản
thân mình, không cần cố kỵ cái gì.
"Sao vậy? Không ăn nữa?"
Ngón tay thon dài oánh bạch dừng
một chút, lập tức buông ra chùm nho trong tay, nhìn cái miệng nhỏ nhắn vì dính
chút nước trái cây mà đỏ ửng, ánh mắt Mộ Tịch Thịnh tối lại.
"Ân, không ăn nữa! Cha, lúc
nào chúng ta tới Nguyệt thành?"
"Rất nhanh, ngươi tỉnh dậy
là chúng ta tới nơi!"
"Cha, chúng ta không tới gặp
gia gia được không?"
Tựa trong lòng Mộ Tịch Thịnh, Mộ
Ti Vũ chần chừ hỏi, y hiện tại cảm giác mí mắt có chút nặng nhưng vẫn mạnh mẽ vực
dậy tinh thần, hỏi ra vấn đề chôn giấu thật sâu nơi đáy lòng.
"Vũ nhi ngốc, ông ấy hiện tại
đang sống rất tốt, rất yên tĩnh, chúng ta vẫn là không nên tới quấy rầy ông ——"
Tiện tay cầm lấy một cái khăn lụa,
thay Mộ Ti Vũ lau miệng, tâm tư tựa hồ nhớ tới hơn một năm trước. Đó là lần cuối
cùng hắn nhìn thấy người phụ thân trên danh nghĩa kia, lão nhân đó đã bị thời
gian, bị tình cảm đau thương rút đi toàn bộ tinh lực. Khi ông đem Vũ nhi giao
cho mình, tựa hồ trong một khắc đã già nua hơn rất nhiều. Có thể chỉ lẳng lặng
ngồi trước mộ Tiêu Vũ, Mộ Tuyệt Thiên mới tìm thấy nơi thuộc về mình. Như vậy
là được rồi, tất cả mọi người không cần quấy rối ông ấy nữa ——
...
Khi tỉnh lại, Mộ Ti Vũ phát hiện
y đang thư thái nằm trên giường, không khi xung quanh hơi lạnh làm cho y có
chút hoảng hốt.
"Cha——"
Y nhìn căn phòng bố trí lịch sự
tao nhã, khẽ gọi một tiếng.
"Tiểu chủ tử, ngài tỉnh?"
Ngoài cửa truyền tới thanh âm một
người xa lạ, Mộ Ti Vũ sửng sốt một hồi mới nhớ tới đó là Tiểu Bồi, người đánh
xe cho bọn họ, một thiếu niên lớn lên rất tuấn tú, tầm 17, 18 tuổi, tính cách
hay ngại ngùng, dọc theo đường đi cũng không nói một câu.
Có người nói đó là người nối nghiệp
mà Lãnh Phong coi trọng, năng lực trác tuyệt, cho nên lần này đi mới dẫn hắn
theo.
"Ân —— Ta tỉnh, Tiểu Bồi,
ngươi vào đi!"
"Chi nha..." Tiếng đẩy
cửa cùng tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, được Mộ Ti Vũ cho phép, Tiểu Bồi mới
dám tiến nhập. Đối với tiểu chủ tử giống như thiên nhân này, không biết tại
sao, cậu luôn luôn có một sự sùng kính khó hiểu.
Bởi vì vừa tỉnh ngủ, y phục Mộ Ti
Vũ rất mất trật tự, áo khoác đỏ tươi hờ hững trên vai, lộ ra hơn phân nửa đầu
vai tuyết trắng oánh nhuận cùng xương quai xanh tinh tế, cảnh xuân bị y phục
che khuất càng làm cho người mơ màng. Đôi mắt lười biếng mang chút hơi nước,
khuôn mặt tuyệt mỹ, hình thành một cỗ mê hoặc trí mạng.
"Tiểu chủ tử —— Ngài —— Ngài
——"
Bình thường đã không giỏi ăn nói,
hiện tại lại nhìn thấy cảnh này, hai má Tiểu Bồi đỏ lên, không nói nổi một câu
hoàn chỉnh.
"Làm sao vậy? Cha ta
đâu?"
Không chút ý thức được bộ dạng bản
thân hiện tại là cỡ nào mê người, Mộ Ti Vũ vẫn lười biếng nằm nghiêng trên giường,
chẳng chút lo ngại bản thân đang lộ cảnh xuân ra ngoài.
"Chủ tử, chủ tử ngài ấy ——"
Tiểu Bồi không biết nên nói như
thế nào, chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm
đôi giày dưới chân mình, tựa hồ muốn đem nó soi thủng ra một cái lỗ.
"Cha rốt cuộc đi đâu?"
Mặc dù có chút mất hứng, Mộ Ti Vũ
lại khó có được không hung hăng chất vấn. Đối với Tiểu Bồi, y luôn luôn có một
loại cảm giác quen thuộc, dù cho lời nói tức giận ra khỏi miệng cũng biến thành
lời nói nhỏ nhẹ.
"Chủ tử ngài ấy tới thanh
lâu ——"
Nhắm chặt mắt, Tiểu Bồi ôm quyết
tâm chịu chết rống to. Vừa nói xong liền cúi đầu thấp hơn, đồng thời trong lòng
cầu khẩn: Chủ tử ~ Không phải thuộc hạ muốn
bán đứng ngài đâu ~
"Thanh lâu? Đó là chỗ
nào?"
Mộ Ti Vũ có chút nghi hoặc, đối với
hàng động của Tiểu Bồi càng không giải thích được.
"Thanh lâu, chính là ——"
Lúc này Tiểu Bồi đang nỗ lực tự hỏi,
bản thân nên như thế nào đối tiểu chủ tử kính yêu giải thích vấn đề nan giải
này. Chỉ là Mộ Ti Vũ như đột nhiên nghĩ đến điều gì, hưng phấn mà từ trên giường
nhảy dựng lên.
"Chúng ta có đúng hay không
đã đến Nguyệt thành?"
"Ách? Dạ, vâng ——"
Đại não Tiểu Bồi lúc này triệt để
đình chỉ hoạt động, không biết tiểu chủ tử vì sao đột nhiên hưng phấn như vậy.
Nắm chặt tay, thầm nghĩ lần này trở về nhất định phải kê vài thang thuốc bổ, đầu
óc bị làm sao vậy?
"Thanh lâu, nhất định là nơi
có rất nhiều mỹ nhân! Hừ, cha vậy mà lại đi nhìn mỹ nhân trước, thực sự là rất
xấu rồi!"
Mộ Ti Vũ bĩu môi, tay nhấc vạt
áo, chân hướng ngoài cửa phòng chạy đi.
"Cái này, không phải —— ai,
tiểu chủ tử, y phục của ngài ——"
Tiểu Bồi cả kinh kêu to, hung
hăng vỗ gáy, lẩm bẩm nhất định phải đi uống thuốc bổ vân vân, chạy chậm đuổi
theo.
Ai biết Mộ Ti Vũ chạy nhanh như vậy,
tựa như một trận gió chớp mắt liền không thấy bóng dáng, thương cảm cho vận mệnh
Tiểu Bồi chỉ có thể bước nhanh hơn. Vừa nghĩ tới nếu như đại chủ tử biết cậu để
tiểu chủ tử cứ như vậy chạy ra ngoài ——
Tê —— Sau lưng lạnh toát, Tiểu Bồi
run rẩy cả người.
Ngài ấy nhất định sẽ giết cậu!
...
Không hổ là Nguyệt thành, quả nhiên
là thành phố tập hợp mỹ nhân. Lịch sử văn hóa lâu năm càng làm ngôi thành cổ
này thoạt nhìn thêm ưu nhã mê người, tuy rằng đây là một tòa Bất Dạ Thành nhưng
bởi vì hội thi hoa khôi sắp bắt đầu, cho dù là ban ngày, toàn bộ thành trấn
cũng phi thường náo nhiệt.
Chạy một hồi lâu Mộ Ti Vũ mới dừng
cước bộ, sững sờ đứng giữa đường cái nhìn về phía trước cười khổ: Y quên mất
chính mình cũng không biết cái thanh lâu kia nằm ở chỗ nào!
Tất cả người tới lui trên đường đều
hiếu kỳ đánh giá thiếu niên tuyệt sắc này, một đầu tóc đen tuy có chút mất trật
tự nhưng không chút nào ảnh hưởng tới phong tư của y, gương mặt vì vừa vận động
kịch liệt hơi ửng đỏ, cái miệng anh hồng nhỏ nhắn thở hổn hển. Y phục đỏ thẫm hờ
hững khoác trên người làm cho làn da tuyết trắng càng thêm mị hoặc mê người.
Tại trong đám người mơ hồ có
thanh âm nuốt nước bọt. Người Nguyệt thành vốn là mỗi ngày sống giữa một rừng mỹ
nhân, thẩm mỹ đương nhiên cao hơn người thường. Thế nhưng đứng trước một người
có thể so với đệ nhất mỹ nhân Nguyệt thành còn đẹp hơn, phong thái lại như
thiên tiên, không tự giác có chút mê muội.
"Tiểu Bồi, Tiểu Bồi ——"
Quay đầu lại, đột nhiên phát hiện
Tiểu Bồi vốn theo sau lại biến mất từ lúc nào, Mộ Ti Vũ có chút không biết làm
sao.
Đoàn người dần dần càng vây càng
nhiều nhưng không một ai dám tiến tới gần, chỉ là ở bên cạnh nhìn cho no mắt.
...
"Nhiều người như vậy vây xem
một vị tiểu thư đàng hoàng, không cảm thấy đáng thẹn sao?"
Đột nhiên một trận vui cười, tiếp
theo một thanh âm biếng nhác lại thập phần dễ nghe truyền đến. Đoàn người hơi lộn
xộn, một nam tử tuấn mỹ tóc màu lam dài chấm vai, trang phục màu đen bó sát đẩy
mọi người nhảy ra.
Người vừa tới mới nhìn thấy Mộ Ti
Vũ mắt liền tỏa sáng, thở mạnh vọt tới trước mặt Mộ Ti Vũ, nắm chặt hai bàn tay
nhỏ nhắn mềm mại của y, biểu tình nghiêm túc nói
"Vị tiểu thư mỹ lệ này sắp gặp
đại họa lâm đầu, cần ta xem tay cho ngươi không?"
Mọi người: "......"
"Chính là —" Mộ Ti Vũ cau
mày rút lại hai tay, chùi chùi vào góc áo, "Ta là nam ——"
...
"Tiểu chủ tử, ta cuối cùng ——
ta cuối cùng ——" Há to mồm, Tiểu Bồi có chút hít thở không thông tức giận
nói, "Ta cuối cùng cũng đuổi kịp ngài!"
"Tiểu Bồi, ngươi tới thực sự
là quá tốt, thanh lâu rốt cuộc ở đâu? Ta không biết đường!"
"Vị mỹ lệ —, à, thiếu gia
này, tướng mạo ngài mạo mỹ như vậy, sao có thể ra vào nơi ô uế bất kham
đó!" Nam tử tóc lam phẫn nộ chỉ tay lên trời nói.
"Nếu như nhất định phải
đi," Nam tử tóc lam dừng lại một chút, thi triển tuyệt kĩ biến sắc mặt,
tươi cười xu nịnh, "Xin cho tiểu nhân dẫn đường cho ngài..."
Nói xong nâng lên tay Mộ Ti Vũ, ẩn
ý đưa tình nói: "Tiểu nhân tên là Hàn Nguyệt, để chúng ta cùng nhau diễn một
đoạn luyến ái kì lạ đi!"
Kỳ quái chính là đoàn người ở trước
mặt bọn họ tự động rẽ ra, rất nhanh chừa ra một lối đi.
"Tiểu chủ tử ——"
Thật vất vả thở một hơi, Tiểu Bồi
chỉ phải bất đắc dĩ lại đuổi theo.
...
"Ngươi là đến xem hoa khôi
Thập Tứ nương sao?" Hàn Nguyệt thao thao bất tuyệt cố bắt chuyện với mỹ
nhân vừa nhận thức, Mộ Ti Vũ lần thứ hai đem tay từ trong tay Hàn Nguyệt rút trở
về.
"Hoa khôi Thập Tứ nương? Rất
đẹp sao?"
"Đương nhiên, đó chính là mỹ
nữ đệ nhất Nguyệt thành mà!"
Không để ý tới Mộ Ti Vũ có chút mất
hứng, Hàn Nguyệt thao thao bất tuyệt nói tiếp.
"Thập Tứ nương kia là hồng
bài của thanh lâu! Một năm chỉ lộ diện một lần, toàn bộ người đã từng gặp nàng
đều bị phong thái của nàng mê hoặc, quả thực chính là nữ thần trong mộng của
nam nhân ——"
"Có đẹp bằng ta không?"
"Cái gì?"
Còn đang nói đến cao hứng, Hàn
Nguyệt không giải thích được nhìn Mộ Ti Vũ, không biết y sao lại đột nhiên hỏi
vấn đề này.
"Ta hỏi nàng có đẹp bằng ta
không?"
Không biết tại sao, Mộ Ti Vũ có
chút bực mình, nói đúng hơn là ê ẩm khó chịu, vừa nghĩ tới cha có thể đi gặp Thập
Tứ nương kia, tâm liền không thể nào bình tĩnh được.
"Cái kia.... Nam nhân cùng nữ
nhân sao có thể so sánh như vậy, nói như thế nào nhỉ? À ——" Hàn Nguyệt trịnh
trọng nâng cằm tự hỏi.
"Ta muốn nhìn xem nàng có
bao nhiêu xinh đẹp!"
Nói xong, không thèm để ý đến Hàn
Nguyệt nói quanh co, Mộ Ti Vũ dẫn đầu sải bước vào đại môn thanh lâu, nguyên lại
bọn họ đã đến nơi.
Ngẩng đầu, đây là một tiểu lâu lịch
sự tao nhã, trên bức hoàng phi viết hai chữ "Thanh lâu" màu xanh đen
thật lớn.
...
P/S: Sao 1 chương nó càng ngày càng dài ra vậy trời
~~~~ @_@
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét