Chương 1: Trở về
Nguyệt thành, Giang Nam.
Nguyệt thành là tòa cổ thành lớn
nhất Giang Nam, đầu mối then chốt nối liền nam bắc, ở đây mỗi ngày đều có người
đến người đi, rất náo nhiệt!
Người mới vào Nguyệt thành sẽ
phát hiện nơi này không giống bình thường nhưng lại cũng không biết nên dùng từ
gì để hình dung. Nhất là đến buổi tối, nếu những nơi khác đều tối lửa tắt đèn
thì ở đây khắp nơi đều đèn đuốc sáng trưng, so với ban ngày còn náo nhiệt hơn.
Nguyệt thành là một tòa Bất Dạ Thành
(Thành phố không có bóng đêm) chân chính, mà nổi danh nhất nơi này chính là thanh lâu.
Tuy nói thanh lâu thì ở đâu cũng
có nhưng thanh lâu ở nơi đây vẫn có điểm bất đồng, cho dù là kỹ nữ bán mình hay
đứng ngoài cửa bán rẻ tiếng cười so với nơi khác vẫn cao nhã hơn.
...
Trở lại nhân gian đã muốn được một
tháng, còn nhớ rõ tình hình một tháng trước, khi Mộ Tịch Thịnh cùng Mộ Ti Vũ trở
về Mộ gia.
"Chủ tử, ngài cuối cùng đã
trở về, Lãnh Phong cuối cùng cũng đợi được ngài!"
Còn chưa có bước tới cửa, Lãnh
Phong nhận được tin tức đã một đường kích động hô to gọi nhỏ vọt ra, thậm chí
còn than khóc, nước mắt nước mũi tùm lum làm cho những hạ nhân đứng một bên cả
kinh, hoài nghi Đại tổng quản của bọn họ có phải ăn nhầm cái gì hay không, bằng
không một người bình thường nghiêm túc, cẩn thận, tỉ mỉ, thế nào đột nhiên lại
biến thành bộ dạng như vậy.
Lãnh Phong gục bên chân Mộ Tịch
Thịnh, không chút do dự đem nước mắt nước mũi bối hết lên góc áo hắn làm Mộ Tịch
Thịnh trán nổi gân xanh, Mộ Ti Vũ ở bên cạnh che miệng len lén cười.
"Được rồi, ngươi như vậy còn
ra thể thống gì?"
Chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc đều
có thể nghe ra trong lời nói của Mộ Tịch Thịnh ẩn chứa tức giận, Lãnh Phong sao
có thể nghe không hiểu, lập tức chính đốn bản thân, lắp bắp đứng lên.
"Chủ tử, ngài cũng không thể
giận ta, ngài đi lần này chính là hết một năm, đem Mộ gia to như vậy vất hết
cho thuộc hạ, thuộc hạ cố gắng có bao nhiêu khổ cực! Thuộc hạ không chỉ phải lo
liệu gia nghiệp, còn phải thay ngài báo hiếu lão chủ tử, thuộc hạ ——"
"Có muốn hay không ban thẳng
cho ngươi vị trí Mộ gia chủ mẫu, như vậy cũng danh chính ngôn thuận một
chút!"
Mộ Ti Vũ ác ý trêu đùa xen mồm
nói.
"Nói cái gì đó!" Mộ Tịch
Thịnh bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bảo bối chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn,
"Được rồi, biết ngươi khổ cực, chúng ta đi vào rồi nói sau!"
Mộ Tịch Thịnh cắt đứt Lãnh Phong đang
chuẩn bị thao thao bất tuyệt, kéo Mộ Ti Vũ đi vào trong.
Lúc này Lãnh Phong mới chú ý tới
thiếu niên áo đỏ này, chính là người một năm trước chủ tử mang về, nhưng mà vì
sao không nhìn thấy tiểu chủ tử nhỉ?
Thấy Lãnh Phong sững sờ đứng im
không nhúc nhích, thú chơi ác của Mộ Ti Vũ lại nổi lên, ngón tay nhỏ nhắn khẽ
búng, không biết đem cái gì bắn lên trên người Lãnh Phong.
"Còn không đi theo!"
Mộ Tịch Thịnh lên tiếng, Lãnh
Phong mới như tỉnh mộng đuổi theo, đối với hành vi mờ ám của Mộ Ti Vũ một chút
cũng không phát hiện ra, còn Mộ Tịch Thịnh tuy nhìn thấy nhưng ngẫm lại, hắn
cũng không nói ra.
...
"Cái gì? Ngươi là tiểu chủ tử?"
Lãnh Phong không thể tin được há
hốc miệng, con mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Mộ Ti Vũ, biểu tinh buồn
nôn như vừa ăn phải con ruồi.
"Làm sao có thể? Tiểu chủ tử
thế nào đột nhiên lại lớn như vậy? Nhất định là ngươi gạt ta!"
Lãnh Phong lắc đầu tự thôi miên
mình, bộ dạng nhất định không chịu thừa nhận.
Quyết định không thèm để ý đến hắn,
Mộ Tịch Thịnh xoay lưng gọi Phù Liễu, "Phù Liễu, gọi người chuẩn bị cơm nước,
ta nghĩ Vũ nhi đói bụng!"
"Vâng, chủ tử!"
Phù Liễu dịu dàng bái lui, đi ra
ngoài. Trong lòng nàng còn đang âm thầm thương hại Lãnh Phong, "Quả nhiên
là một kẻ ngu ngốc, nếu người kia không phải tiểu chủ tử, chủ tử sẽ đối tốt với
y như vậy sao?" Đương nhiên, điểm này nàng cũng có chút ý chơi xấu, không
có nói ra, chỉ là muốn đùa giỡn Lãnh Phong một chút, nhiều ngày trôi qua quá
thái bình, thêm chút chuyện lý thú cũng tốt.
Ăn cơm xong, hai phụ tử một đường
phong trần mệt mỏi kéo nhau về phòng, quyết định nghỉ ngơi một chút, tuy rằng bọn
họ hiện tại không còn là người (Cái này sao nghe có chút không tự
nhiên! *vuốt mồ hôi*), chính là nếu muốn
làm con người thì phải hành động giống con người không phải sao?
"Cha, người nói chúng ta đi
đâu chơi đây?"
Nằm ở trên giường, Mộ Ti Vũ bắt
được một lọn tóc của Mộ Tịch Thịnh, nhẹ nhàng thưởng thức, toàn bộ thân thể đều
tiến sát trong lòng Mộ Tịch Thịnh, cảm thụ ấm áp thoải mái kia.
"Vũ nhi muốn đi đâu? Ngươi
muốn đi đâu, chúng ta đi đó!"
"Ừm, ta còn chưa nghĩ ra, dù
sao ta muốn bước chân vào giang hồ, ta muốn nhìn mỹ nhân!"
Mộ Ti Vũ vẻ mặt mơ ước tưởng tượng
cuộc sống sau này, đó là giang hồ y chờ mong đã lâu nha, cuối cùng cũng được tới.
Vừa nghĩ tới nơi kia có hằng hà sa số sự tình thú vị, còn có rất rất nhiều mỹ
nhân xinh đẹp, y thật nóng lòng muốn thử, hận không thể ngay lập tức bay về
phía giang hồ.
Nhìn con trai bảo bối vẻ mặt như
bay vào cõi thần tiên không biết đã đến địa phương nào, trong lòng Mộ Tịch Thịnh
âm thầm phẫn hận, "Cư nhiên có ta rồi còn tơ tưởng mỹ nhân, xem ra là ta
đã đối với ngươi quá dễ dãi!"
Bất quá trong lòng nghĩ thế nào
thì nghĩ, cũng không thể biến thành hành động thực tế, chỉ là đem Mộ Ti Vũ
trong lòng ôm chặt hơn, "Quên đi, hôm nay tạm buông tha ngươi, sau này còn
rất nhiều thời gian!" (Phúc hắc,
đây là phúc hắc trắng trợn!)
Đêm đã khuya, thực sự là thời
gian tốt để ngủ.
Hai người hạnh phúc ôm nhau, rất
nhanh liền tiến nhập mộng đẹp.
...
Sáng sớm hôm sau, Mộ Ti Vũ tìm tới
Lãnh Phong, hỏi hắn những chỗ thú vị trên giang hồ, nhất là chỗ nào có nhiều mỹ
nhân. Làm đầu lĩnh thực sự của Bích Tỳ Các (Mộ
Tịch Thịnh là một chủ nhân mặc kệ mọi chuyện!), đối với
những tin tức tình báo là rất linh thông.
"Tiểu chủ tử muốn xem mỹ
nhân, vậy thì tới Nguyệt thành, nơi đó vừa lúc sắp có hội thi hoa khôi, hơn nữa
mỹ nhân Nguyệt thành cũng là đẹp nhất!"
Lãnh Phong không cả suy nghĩ, lắm
miệng nói ra đáp án người nào đó không muốn nhất.
"Nguyệt thành, nghe không tồi,
vậy tới chỗ đó đi!"
"Tiểu chủ tử, ngài cùng chủ
tử nói một câu, mang theo thuộc hạ đi nữa được không?"
Lãnh Phong tươi cười, vẻ mặt lấy
lòng cầu xin.
"Được, ta sẽ nói với cha, về
phần cha có đồng ý hay không thì không liên quan đến ta nha!"
"Hừ, mang ngươi đi? Không phải
là nhiều thêm một còn kì đà sao?" Tuy rằng trên mặt Mộ Ti Vũ là biểu tình
chân thành thế nhưng trong lòng lại không có nghĩ như vậy.
*******
"Cái gì? Ngươi muốn đi Nguyệt
thành?"
Mộ Tịch Thịnh vô cùng kinh ngạc
nhìn Mộ Ti Vũ, hắn không nghĩ tới Vũ nhi luôn luôn nhu thuận vậy mà lại nghĩ muốn
đi Nguyệt thành. Nơi đó còn có danh xưng là thiên đường của nhân loại, bởi đó
là thành hưởng lạc.
"Bởi vì Lãnh Phong nói đó là
nơi có nhiều mỹ nhân nhất! Cha, mang ta đi đi!"
Mộ Ti Vũ vì để đạt được mục đích,
ngay cả thủ đoạn làm nũng này cũng xuất ra.
Vừa nhìn đã biết kết cục đã định,
Mộ Tịch Thịnh không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp mà đáp ứng. Mộ Ti Vũ thấy
mục đích đạt thành đã sớm cười tươi như hoa, về phần lời nhờ cậy của Lãnh Phong,
từ lâu đã quên sạch sẽ.
Mộ Ti Vũ bước chân vào giang hồ,
đích đến đầu tiên chính là Nguyệt thành. Về phần Lãnh Phong, những tưởng bản
thân cuối cùng cũng có thể dỡ xuống gánh nặng Mộ gia, ai ngờ cái miệng làm hại
cái thân, bị Mộ Tịch Thịnh bắn rơi xuống 18 tầng địa ngục. Ngao du giang hồ đâu
không thấy, chỉ thấy Mộ Tịch Thịnh ra lệnh một câu: "Lần tới trở về, ta muốn
thấy Mộ gia chân chính biến thành võ lâm đệ nhất gia!"
Sau đó, Lãnh Phong đứng giữa gió
lạnh, nhìn xe ngựa chạy càng ngày càng xa, cả người đều hóa đá. Vì sao mạng của
hắn lại khổ như vậy?????
...
...
P/S: Một phút mặc niệm cho Phong ca, số anh thật khổ!
-_-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét