Thứ Năm, 2 tháng 4, 2015

Yêu, trư yêu! - chương 9

Chương 9
"Thơm quá!" Chu Lý không nhịn được hít hít mũi, mùi hoa quế cùng bạc hà phảng phất trong không khí.
"Đây là đặc sản quê nhà, đừng khách khí." Bác sĩ Đồ hào phóng mời khách, cái miệng số ba tách ra thành một nụ cười.
"A, ta sớm có nghe nói thỏ rất thích sống dưới gốc cây quế." Chu Lý cao hứng bốc lên một miếng bánh, lại nghe phía sau truyền đến ầm một tiếng.
"Eh?" Y chân run lên, bối rối xoay đầu.
Thì ra là thanh âm cửa phòng bị dùng lực đánh mở, một nam tử nhân loại cao to tiến vào.... Đây hẳn cũng là... con người đi? Người này có một bộ tóc màu vàng kim rất nổi bật, thêm nữa là dáng người đặc biệt cao, khi đi vào, đỉnh đầu liền đụng vào khung cửa.
"Đau quá!"
"Chẹp!" Bên tai truyền tới tiếng bác sĩ Đồ không nhịn được chép miệng, Chu Lý càng thêm kinh hoảng.
Cái gì, cái gì?
"Tiểu Vọng Nguyệt ~ Ngươi tìm ta sao?" Thanh niên tóc vàng ôm trán xuýt soa một hồi mới ngẩng đầu, trên khuôn mặt là tươi cười so với mái tóc màu hoàng kim của hắn còn chói mắt hơn. Hắn giống như hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến tiểu hoa trư ngồi bên bàn, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm bác sĩ Đồ, hỏa tốc lao tới.
"Không được gọi ta tiểu Vọng Nguyệt, gọi ta bác sĩ Đồ!" Bác sĩ Đồ xoa thắt lưng dạy dỗ, hai lỗ tai dài dựng thẳng tắp.
"Được, được." Thanh niên tóc vàng ôm đầu gối ngồi xổm bên bàn trà, bảo trì cùng độ cao với con thỏ trên bàn, gật đầu thật mạnh.
Mái tóc hoàng kim bồng bềnh vì biên độ gật đầu của hắn mà lay động, thoạt nhìn tựa như dẫn dụ người khác đi tới sờ một phen. Sự thật là bác sĩ Đồ đã làm như thế, dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu thanh niên tóc vàng rồi mới chuyển đầu giải thích cho Chu Lý.
"Đây là ông chủ cửa hàng bán đồ chơi ở cách vách." Mặc dù bác sĩ Đồ giới thiệu hắn cho một yêu quái khác, người tóc vàng kia lại không hề tính toán chào hỏi, chỉ hướng bác sĩ Đồ tươi cười.
"A...." Chu Lý chớp chớp mắt, "Hắn.... có dòng máu cẩu yêu sao?"
"Không có!" Bác sĩ Đồ chém đinh chặt sắt trả lời, "Lúc đó ta cũng từng hoài nghi, nhưng huyết thống chứng minh, hắn đích xác là một con người, chỉ là thuộc chủng tộc khác mà thôi."
"Vậy à...." Chu Lý ngồi cạnh bàn trà, lắc lư hai bàn chân nho nhỏ, "Nhân loại thì ra cũng có nhiều chủng tộc khác nhau, Hà Xán cùng với người này hoàn toàn bất đồng."
"Dù sao thì vẫn đều là con người, vẫn có giá trị tham khảo." Bác sĩ Đồ cũng ngồi xuống cạnh bàn trà, bắt chéo chân, ngồi trước mặt người kia, "Dù sao ngươi xem thì tốt rồi."
"A....." Không biết trong hồ lô của bác sĩ Đồ bán thuốc gì, Chu Lý ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ ăn bánh quế hoa nhìn.
"Tiểu Vọng Nguyệt tìm ta có chuyện gì? Ngươi cho tới bây giờ chưa từng chủ động tìm ta." Thanh niên tóc vàng nhìn vào mắt bác sĩ Đồ, mỉm cười dò hỏi.
Bác sĩ Đồ nhíu nhíu mày, nói bao nhiêu lần cũng không đổi được xưng hô, có chút bất mãn, nhưng tạm thời không đáng truy cứu. Bác sĩ Đồ dựng thẳng lỗ tai, chỉ một bên má lông xù của mình ra lệnh: "Lục Hi, hôn ta một cái."
"Eh?!?" Người tóc vàng không thể tin trừng lớn hai mắt hỏi lại, "Nhưng.... có thể sao? Mỗi lần ta muốn hôn hôn tiểu Vọng Nguyệt đều sẽ bị ngươi đánh thành cái bánh bao...."
"Hôm nay đặc biệt ân chuẩn, ngươi hôn hay không hôn? Không hôn thì biến!" Bác sĩ Đồ rung rung hai chân bắt chéo.
"Ta muốn hôn! Ta muốn hôn!" Người tóc vàng nhận được ân điển đặc biệt, không ngừng gật đầu. Bác sĩ Đồ nghiêng đầu, hắn thật cẩn thận ở trên má y hôn chụt một cái.
Chu Lý ở một bên nhìn, nuốt xuống một miếng quế hoa cao, không khỏi cảm thấy hâm mộ, thật tốt.... Hà Xán chỉ biết xoa nắn bụng y, cho tới bây giờ chưa từng hôn y..... Chu Lý cúi đầu nhìn bụng nhỏ tròn vo của mình, dùng đầu móng chân đâm đâm, da bụng lõm xuống lại hồi trở lại, Hà Xán chỉ thích cái bụng thịt béo của y....
Bác sĩ Đồ lại ra thêm một mệnh lệnh.
Người tóc vàng hôm nay xem ra đem may mắn trúng sổ số 100 vạn ra toàn bộ dùng hết, bác sĩ Đồ vừa cho hắn hôn, lại còn cho hắn ôm, vuốt ve bộ lông mềm mượt, cũng không có đánh hắn.
"Thật tốt ~ Thật tốt ~" Người tóc vàng ôm bộ lông xù mềm mại của bác sĩ Đồ, vẻ mặt thỏa mãn.
"Được rồi, buông ta ra!" Để người tóc vàng ôm một lát, bác sĩ Đồ tuyên bố kết thúc ân huệ hôm nay.
"Eh.... Vậy sao?...." Người tóc vàng luyến tiếc buông ra nhưng lại không dám phản kháng.
"Ngươi đi ra ngoài trước đi, chờ một chút ta lại nói chuyện với ngươi."
"Vậy ta chờ ngươi." Được một lời hứa, người tóc vàng lại sung mãn chờ mong mà đi ra khỏi phòng.
Bác sĩ Đồ chỉnh lý lại bộ lông bị xoa loạn của mình mới chuyển hướng sang Chu Lý.
"Ngươi có hay không cảm thấy người này vô cùng, vô cùng, vô cùng thích ta?" Bác sĩ Đồ cường điệu ba lượt, vỗ vỗ vào lồng ngực.
"Có." Chu Lý gật đầu thật mạnh, hâm mộ đến ghê gớm, "Thật là tốt, Hà Xán nếu cũng có thể thích ta như vậy thì tốt rồi...."
"Không! Hà Xán nếu thích ngươi kiểu như vậy, ngươi phải khóc ròng đấy." Bác sĩ Đồ trừng mắt nhìn Chu Lý, "Ngươi có biết người vừa rồi vì cái gì lại thích ta như thế không?"
"Không biết...." Chu Lý bị lời của bác sĩ Đồ làm cho đầu mơ mơ hồ hồ.
"Nhà hắn buôn bán vải nhung, hắn mắc một căn bệnh hiếm gặp, chứng cuồng lông xù, cho nên phi thường thích nguyên hình của ta." Bác sĩ Đồ run run cái miệng số ba, xoay mặt đi, "....Nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không đối nguyên hình của ta phát tình."
Chu Lý nhìn bóng dáng bác sĩ Đồ, cố gắng tự hỏi.
Cho nên.... Hà Xán đối y.... chỉ là chứng cuồng thịt béo?
Trách không được hắn khi nhìn thấy y biến thành hình người sẽ thất vọng.
Trách không được hắn chỉ vào lúc y biến thành trư mới chạy lại ôm ấp.
Căn bản chưa từng xem y như đối tượng để phát tình.....
Tiêu phí một trái tim, cuối cùng lại cho ra một kết luận như vậy, Chu Lý khổ sở giống như bị Trình ca nhéo lỗ tai.
"Như thế nào, làm sao bây giờ?... Ta không muốn Hà Xán chỉ thích thịt béo của ta đâu....." Y nhịn không được rơi nước mắt, thút tha thút thít hỏi.
Bác sĩ Đồ xoay người lại, an ủi vỗ vỗ bờ vai của y, "Nếu như ngươi vẫn thật vui vẻ mà thích người kia, vậy cũng chỉ có một biện pháp."
"Cái gì?" Tiểu trư lau nước mắt trên má, hai mắt mông lung nhìn về phía hy vọng duy nhất.
"Vĩnh viễn, tuyệt đối không để hắn nhìn thấy nguyên hình của ngươi nữa."
"Eh? Nhưng Hà Xán lại rất thích...."
Bác sĩ Đồ cắt ngang nghi vấn của Chu Lý, nhấn mạnh một câu cuối cùng, "Nếu như hắn đối với hình người của ngươi không phát tình, ngươi.... buông tay đi." Nói xong, hắn nhảy xuống khỏi bàn trà, đứng thẳng thân, trong nháy mắt biến thành một thiếu niên mĩ lệ, mái tóc đen dài buông xuống đến thắt lưng thon thả, "Được rồi, chẩn liệu kết thúc."
Hắn không đợi Chu Lý phản ứng lại liền vơ quần áo của Chu Lý nhét vào chân y, xách tiểu hoa trư ném ra ngoài, rồi mới xoay thắt lưng đối người tóc vàng đang chờ ngoài cửa lớn tiếng phát lệnh, "Lục Hi, tiến vào!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét