Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2015

Đội trưởng phúc hắc và Lớp trưởng ngạo kiều - P1

Phần 1: Phúc hắc và Ngạo kiều


Tác giả: HaiiYangg Bạch Gia
Beta: It's me
(Đã được sự cho phép từ tác giả)
********************************
Lớp trưởng nhăn mặt nhìn đồng hồ.
“Được, giỏi lắm! Đến giờ vào lớp còn không thấy mặt mũi đâu” Nói xong liền quay người một mạch chạy về phía cổng trường. Vừa chạy tới nơi đã thấy một bóng người tóc vàng trèo tường mà vào, nhịn không được cất giọng mỉa mai.
“Yo, đội trưởng đại nhân, nhuộm tóc, xỏ khuyên, đi trễ, không coi kỉ luật của trường ra gì, xin hỏi còn gì mà ngài không dám làm không?”
Đội trưởng đội bóng rổ phủi quần áo, nhếch môi cười tiến lại gần.
“Còn… Còn có chuyện này tôi lâu nay chưa dám làm…”
Môi chợt chạm vào cái gì mềm mềm, lớp trưởng trợn tròn mắt, đỏ bừng mặt xấu hổ.
BỐP!!!
Lớp trưởng bạch mã hoàng tử ôn nhu dịu dàng lần đầu tiên bạo phát đánh người. Đội trưởng đội bóng rổ đẹp trai tiêu sái lần đầu tiên đến lớp với dung nhan bị tàn phá nghiêm trọng. Vậy mà miệng còn không ngớt cười tươi như hoa.
“Mắng là thương, đánh là yêu”

***
Đội trưởng đội bóng rổ chặn đường lớp trưởng, nhìn người kia tức tối trừng mắt phượng lên lườm, ung dung nói.
“Tôi muốn theo đuổi cậu!”
Lớp trưởng kiêu ngạo hừ một tiếng “Muốn đuổi cậu cũng theo không kịp!”
“Nếu tôi theo kịp thì sao? Cậu sẽ hẹn hò với tôi chứ?”
“Được! Nếu kết quả thi giữa kì của cậu cao hơn tôi, tôi-sẽ-hẹn-hò-cùng-cậu!” Lớp trưởng nghiến răng gằng từng chữ.
Hừ, trong cái trường này có ai lại không biết lớp trưởng đại nhân của chúng ta luôn luôn đứng nhất khối chưa bao giờ hạ mình đứng thứ 2 chứ. Ấy vậy mà đội trưởng đội bóng rổ vẫn thảnh thơi xoay tròn quả bóng trên tay, cười đến xuân phong đắc ý
“Lừa được mỹ nhân về nhà rồi~”
Kết quả thi giữa kì được công bố, cả trường xôn xao không ngớt, lớp trưởng ngạo kiều đứng thứ hai, tổng điểm chỉ thua đội trưởng đội bóng rổ đúng 3 điểm. Sau đó? Sau đó thế nào đương nhiên không cần nói ai ai cũng hiểu rồi.

***
“Cho cậu” Lớp trưởng ngạo kiều ném hộp sô cô la trúng đầu đội trưởng đội bóng rổ đang lười biếng nằm dài trên sân thượng ngủ.
Người kia ai oán ngước đôi mắt hồng hồng như cún con bị vứt bỏ lên nhìn, vẫn còn dỗi vì hồi sáng ăn dấm với đống sô cô la lớp trưởng được nhận nên bị ăn đánh sao?
“Không lấy thì vứt” Lớp trưởng thu tay lại nổi cáu toan ném vào thùng rác. Ai kia nhanh tay giật lại, phụng phịu nhìn cái hộp được gói bằng giấy màu vàng nhạt, nơ không có thì thôi, đến giấy gói cũng chẳng có hoa văn. Không phải tùy tiện mua đâu đó chứ?
Trừng mắt nhìn lên lại thấy tay người kia ngón này trầy một chút, ngón kia băng một tẹo, trong tim có gì đó ấm áp trào ra, cười ngây ngô
“Cậu tự tay làm sao?”
“Ai… ai nói” Lớp trưởng đỏ mặt quay đầu “Là tôi tùy tiện mua… không phải… là… là người ta cho… không muốn ăn nên…”
“Vậy sao?” Lại ngây ngô cười, đội trưởng đại nhân nhét vào tay lớp trưởng một gói quà được gói cẩn thận “Cái này cho cậu, là tôi tự ý mua đó, không phải người ta cho đâu”
“Ai… ai thèm” Vẫn còn cứng miệng nhưng đôi tai đỏ hồng lại bị người kia thấy rõ mồn một.

***
Trận thi đấu giao hữu Karate với lớp bên cạnh lớp trưởng đại nhân bị lớp trưởng lớp bên cạnh lỡ tay đánh gãy một chân. Đội trưởng đại nhân quanh quẩn trong phòng bệnh chăm sóc người kia đánh không sợ, đuổi không đi. Mặt dày bánh dính như kẹo cao su.
Trận đấu giao hữu lần hai, đội trưởng đội bóng rổ nhà chúng ta “lỡ tay” đánh lớp trưởng lớp bênh cạnh nhập viện một tháng. Làm mối quan hệ giữa hai lớp từ “không ưa nhau” thăng cấp lên thành “kẻ thù không đội trời chung”.
“Xem cậu làm được gì tốt!!!” Lớp trưởng nổi giận đạp người kia một phát. Đội trưởng xị mặt chui vào góc tường tự kỉ “Trả thù cho người yêu cũng không được sao~~~”
Lớp trưởng lăn lộn trên giường bệnh đỏ mặt, định đạp người kia phát nữa nhưng lại thôi.
Đội trưởng bị ăn đạp? Không phải lớp trưởng gãy chân sao? Hừ, gãy một chân vẫn còn một chân cơ mà, với lại được đội trưởng chăm sóc như vậy đương nhiên sớm lành rồi!

***
“Ngày mai là trận thi đấu bóng rổ toàn thành phố, cậu không thể động viên tôi chút sao~~~” Ngồi bàn dưới, đội trưởng đội bóng rổ vươn người, đầu dụi dụi vào vai người kia.
“Được” Lớp trưởng dịu dàng quay đầu “Ngày mai… nếu cậu dám thua… THÌ ĐỪNG CÓ VÁC MẶT VỀ GẶP TÔI!!!!!!!!!!!!!!!!”
Bốp! Không được dụi nữa!!!
Đội trưởng ủy khuất xoa xoa má, lớp trưởng đại nhân càng ngày càng thích đánh người.

***
“Này, cậu có biết mấy giờ rồi không mà còn đòi nói chuyện?” Lớp trưởng cầm xấp bài kiểm tra mới thu tức tối đập vào đầu đội trưởng đội bóng rổ.
Hừ bình thường cà lơ phất phơ mãi chẳng sao hôm nay tự nhiên bày đặt nghiêm túc hẹn sau giờ học gặp tôi nói chuyện, bình thường cậu lẽo đẽo theo tôi nói đủ thứ chuyện chưa đủ sao?
“Nói gì mau nói không tôi…”
“Tôi sẽ đi du học…” Đội trưởng ngay cả mặt cũng không quay lại, chỉ cho người kia thấy bóng lưng đang run nhẹ.
Xấp bài kiểm tra chẳng biết từ lúc nào rớt khỏi tay, rơi lả tả dưới chân.
À… du học.. vậy là trò cá cược này sẽ không còn hiệu lực nữa đúng không? Lớp trưởng siết chặt tay mắt hồng hồng quay người bỏ đi.
Đồ xấu xa!

***
Đêm giao thừa, lớp trưởng đại nhân cuộn tròn trên sô pha, cô đơn một mình chờ pháo hoa nở rộ. Ba mẹ mất đã lâu, năm nào cũng chỉ có một mình thế nhưng năm nay không hiểu sao cảm thấy cô đơn khác lạ. Người kia phải cùng ba mẹ về quê, dù không muốn thừa nhận cũng không thể xóa nhòa cảm giác khi không có người kia. Bị hắn làm phiền tới quen rồi…
“Đoàng…” Ngay khi ngoài cửa sổ bừng sáng pháo hoa muôn sắc muôn màu lại vang lên tiếp đập cửa, dù bị tiếng pháo át đi nhưng lớp trưởng vẫn có thể cảm nhận được. Bối rối bước chân về phía cửa trong đầu hiện lên hình ảnh người kia nhưng lập tức bị gạt phăng đi. Không thể nào…
“Cạch” Cánh cửa bật mở, không ai khác chính là đội trưởng đội bóng rổ đang tay xách nách mang đứng đó, quần áo xộc xệch, có chút chật vật vì vội vã nhưng khuôn mặt vẫn điển trai, thậm chí còn có chút hấp dẫn hơn bình thường.
“Chúc mừng năm mới!!!” Đội trưởng hướng người đang ngây ngốc kia toe toét cười.
“Cậu… không phải nói về quê sao?”
“Ân, về quê rồi nhưng lo cậu ở đây một mình nên chào hỏi mọi người xong là bắt xe lên luôn” Đội trưởng thản nhiên nói, lách qua người lớp trưởng mà đem đống quà quê vào nhà. “Cậu nấu nướng vụng về, tôi mang rất nhiều đặc sản dưới quê nên cho cậu. Tết một mình sẽ rất buồn, từ nay tôi sẽ luôn đón tết cùng cậu…”
Chưa nói hết đã bị ai đó nhào qua từ phía sau siết chặt lấy, tròn mắt không tin được lớp trưởng cư nhiên chủ động ôm mình, bình thường mới chủ động lại gần người kia đã bị ăn đạp. Lớp trưởng dán mặt vào tấm lưng vững trãi của người kia, nước mắt không biết từ khi nào lăn dài.
Nói không cảm động là nói dối. Người kia quê ở rất xa đi đi về về cũng mất hai ngày mà giờ này đang có mặt ở đây, chỉ có thể là vừa về đến quê đã vội vội vàng vàng chào hỏi rồi vội vội vàng vàng bắt xe lên luôn. Lại không chút oán trách, vừa thấy mình đã lo lắng không thôi.
Có thể không động tâm sao? “Từ nay về sau tôi sẽ luôn đón tết cùng cậu…” Thật chứ?

P/S: Tên truyện cùng tên phần đều là tự ta tùy hứng chêm thêm, 0 cần để ý đến nó đâu :3

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét