Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2015

Đội trưởng phúc hắc và Lớp trưởng ngạo kiều - P2

Phần 2: Ngọt ngào

Đội trưởng đại nhân chấn thương, tuy không đáng lo ngại nhưng cũng phải rút khỏi cuộc thi đấu giao hữu giữa các trường trung học. Lớp trưởng đại nhân mặt lạnh tanh nhưng trong lòng áy náy không thôi, sau giờ học gặp cô chủ nhiệm xin địa chỉ nhà người kia rồi mang sách vở tới.
Ấn chuông một hồi thì có người ra mở cửa, lớp trưởng cúi đầu lễ phép
“Cháu chào bác… cháu… cháu là lớp trưởng lớp…”
Chưa để lớp trưởng nói hết câu bác gái phúc hậu đã vồn vã mở cửa “A! Ra là lớp trưởng lớp cậu chủ, mời cậu vào, cậu chủ mong cậu lắm đó!!!”
Vào tới phòng khách đã thấy người kia tay trái chân trái bó bột cứng ngắc đang buồn chán nằm xem ti vi.
“Cậu tới thăm tôi sao~” Đội trưởng vui vẻ cười mắt cong cong đầy mị hoặc, càng nhìn càng thấy cái bản mặt này đáng ghét, lớp trưởng cầm tập vở đập bốp lên đầu người kia
“Mơ tưởng, tôi mang vở cho tới cho cậu, mau khỏe lại còn đi học nữa!!!” Trừng mắt dữ tợn “Phòng cậu ở đâu tôi cất dùm?”
“Hành lang, quẹo trái~~~” Ủy khuất cúi đầu như cún con bị vứt bỏ. Lớp trưởng khinh thường hừ một tiếng rồi ôm vở đi luôn.
Đẩy cánh cửa phòng lớp trưởng lựa tạm chiếc tủ đầu giường để vở lên, không thấy có bàn học, chắc là có phòng học riêng thôi thì để tạm đây cho hắn dễ thấy! Quay người rời khỏi lại vô tình hất đổ cuốn album trên bàn, lớp trưởng cau mày cúi xuống nhặt. Cái này…
Quyển album được trân trọng đặt trên đầu giường là những bức ảnh kỉ niệm của lớp, năm trước, năm trước nữa,… Để ý kĩ có thể thấy phía sau lớp trưởng đại nhân luôn là bóng người tóc vàng, năm nào cũng vậy, người kia luôn lặng lẽ chọn vị trí đứng ngay phía sau… Lật giở tiếp cũng chỉ toàn ảnh của chính mình, hồi lớp thực hành nấu ăn, hồi diễn kịch, hồi đi dã ngoại,…
Mắt đột nhiên hoe đỏ, từ hồi dây dưa với tên này bản thân lại trở nên dễ xúc động như vậy. Hừ, đồ biến thái! Lại thu thập ảnh của người ta nhiều như vậy…
“Sao cậu lâu quá vậy~ Này? Này? Không phải cậu chỉ tới đưa vở xong liền về luôn chứ?” Đội trưởng ủy khuất giương mắt nhìn người kia thẫn thờ đi xuống. Tưởng rằng lớp trưởng đại nhân định về luôn ai ngờ người kia lại chậm rãi tiến tới sô pha, hai mắt hồng hồng cúi đầu tựa vào vai lại vòng tay ôm mình chặt cứng.
“Cậu… cậu… sao vậy…” Bối rối trước sự chủ động của người kia, đội trưởng vươn bàn tay lành lặn vỗ vỗ lưng an ủi “Đừng… đừng như vậy…”
Lớp trưởng đại nhân níu áo người kia trong lòng không ngừng oán trách, cậu có cần phải làm tôi cảm động tới như vậy không… Có cần làm tôi rung động tới như vậy không… Từ bao giờ… cậu đã bắt đầu từ bao giờ… Từ bao giờ đối tôi…

***
Lớp trưởng đại nhân không biết do đâu kích động mà mức độ chủ động tăng đến chóng mặt khiến đội trưởng đại nhân được phen thụ sủng nhược kinh. Lớp trưởng đại nhân mỗi ngày sau giờ học đều ghé qua vì vậy giờ này đội trưởng đại nhân đang nằm khểnh trên sô pha chờ đợi. Nhưng vừa nhìn thấy người kia đã được một phen hốt hoảng, lớp trưởng tay xách nách mang một đống túi to túi nhỏ, áo trắng không hiểu sao nhuốm đẫm chất lỏng đỏ rực.
“Cậu bị sao vậy hả???” Đội trưởng không để ý cái chân bó bột cứng ngắc nhảy lò cò lại hỏi dồn.
“Hả?” Lớp trưởng ngơ ngác, hết nhìn người kia lại cúi xuống nhìn cái áo của mình “À, nước ngọt thôi, lúc vào siêu thị có người vô tình làm đổ trúng”
“Cậu vào siêu thị làm gì? Báo hại tôi lo muốn chết~” Đội trưởng bất mãn lên tiếng, vì phải đứng bằng một chân rất khó chịu nên dứt khoát dựa cả người vào người kia.
Lớp trưởng đại nhân thản nhiên giơ túi lớn túi nhỏ lên “Mua đồ, muốn làm chút đồ bổ cho cậu”
Đội trưởng đại nhân lệ nóng doanh tròng, một phần vì cảm động, một phần là khóc thương cho cái dạ dày đáng thương của mình. Lớp trưởng dứt khoát bơ đôi mắt cún con ngập nước đó, dìu người kia lại sô pha, vỗ vỗ đầu dặn dò rồi hướng nhà bếp thẳng tiến, bắt đầu công cuộc tàn sát của mình…

***
Vết thương của đội trưởng đại nhân bắt đầu lên da non, ngứa ngứa nên vô cùng khó chịu, mặt nhăn mày nhó muốn gãi.
“Không được nháo!” Lớp trưởng mặt lạnh ra lệnh “Gãi sẽ lại rách vết thương!”
“Ngứa~~~” Đội trưởng đáng thương lên tiếng.
“Ngứa cũng không được gãi!!!” Vô cùng băng lãnh ngạo kiều.
Mắt cún con long lanh mọng nước. Đội trưởng đại nhân dở chiêu làm nũng.
“Đã nói không được…” Lớp trưởng đại nhân nắm chặt hai tay con cún đang làm nũng, ghé đầu hôn xuống. Đội trưởng đang phụng phịu chợt thấy xúc cảm nơi bờ môi mềm mềm, người kia khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Đảo khách thành chủ, ghì lại vòng eo người ta ranh mãnh tấn công, còn vấn đề ngứa hay không ngứa tạm thời không cần bàn đến!

***
Biển.
Sóng. Gió. Và cát.
Mây.
Trời. Cậu. Và tôi.
Tôi không chắc trước đây có quá vội vã để đến với cậu hay không nhưng bây giờ tôi chắc chắn sẵn sàng để bước đi bên cậu... Lớp trưởng đại nhân dừng bước, quay người lại trừng mắt:
“Có nhanh lên không? Đi cạnh tôi!!!”
Đội trưởng đại nhân đang thơ thẩn phía sau ngắm bóng lưng người kia liền mỉm cười chạy lên đi song song, bàn tay vươn ra, siết chặt tay người kia.
“Cậu nắm tay tôi, tôi sẽ không đi chậm nữa~” Khóe môi khẽ nhếch, cười gian.
“Hừ” Lớp trưởng kiêu ngạo hừ lạnh nhưng bàn tay vẫn không rút ra. “Có ngày nghỉ, kéo tôi ra biển làm cái gì? Vết thương của cậu còn mới vừa khỏi! Ngu ngốc!”
Đội trưởng nắm tay người kia vung vẩy, lững thững đi trên bờ biển như hai đứa trẻ.
“Này là hẹn hò...”
Gió khẽ thổi. Mùi vị mặn mặn của biển tràn ngập buồng phổi. Nhưng len trong đó, lại có gì ngọt ngào...

***
Lớp phó lớp đối diện yêu thầm lớp trưởng đại nhân bao lâu hôm nay gom đủ dũng khí đứng trước mặt người kia tỏ tình. Tiểu nữ sinh xinh đẹp hồi hộp tới tai cũng đỏ ửng, nắm chặt vạt áo chờ mong, không để ý lớp trưởng còn đang tìm kiếm bóng dáng người nào khác...
Chặn lại đội trưởng đội bóng rổ, lớp trưởng mày liễu khẽ nhếch:
“Sao lúc đó cậu bỏ đi?”
“À...” Đội trưởng cúi đầu cười, tay vò rối tung mái tóc “Đột nhiên có chút... không tự tin...”
“Không tự tin? Bây giờ mới thấy không tự tin liệu có quá muộn không?” Thấy người kia đầu cúi càng thấp lớp trưởng cao giọng mắng “Ngu ngốc! Tôi từ chối rồi...”
Đội trưởng kinh ngạc ngẩng đầu, còn lo lắng người kia vì tiểu học muội nhu hòa dễ thương sẽ không cần mình nữa mà ủy khuất nãy giờ. Bây giờ, có thể tự tin hơn được chứ? Hình như đã thực sự chạm tới tim của người ta rồi đúng không?
“Ngẩng cao đầu lên! Không giống cậu chút nào!!!” Cậu là người cho dù đối mặt với bao nhiêu thử thách vẫn không bao giờ cúi đầu cơ mà. Đừng có chỉ vì tôi mà dễ dàng cúi xuống như vậy.
Đội trưởng đẩy người kia vào tường, chế trụ trong vòng tay bá đạo hôn xuống. Người có thể làm tôi mất tự tin cũng chỉ có cậu. Người có thể làm tôi cúi đầu cũng chỉ có cậu. Nếu là cậu muốn tôi cúi đầu, tôi bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng...

***
Chị gái lớp trên chặn đường lớp trưởng đại nhân, khoanh tay kiêu ngạo nói
“Cậu và đội trưởng đội bóng rổ đang quen nhau?”
Lớp trưởng tới chân mày cũng lười nhíu cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống xem trò vui
“Các cậu nhất thời liền cho là mình yêu nhau? Nực cười! Giữa hai thằng con trai thì có gì gọi là tình yêu??? Yêu nhau hả? Được bao lâu? Cậu cho cậu ta được cái gì? Cậu ta cho cậu được cái gì? Không gì cả đúng không? Thậm chí còn cản trở tới con đường tương lai của nhau nữa đúng không? Cái thế giới này làm gì có cái gọi là công bằng? Nam nữ còn không, nam nam các cậu nghĩ rằng có sao? Không đâu! Một khi khoác lên mình cái danh đồng tính luyến ái, các cậu vĩnh viễn sẽ hối hận!!!”
Lớp trưởng đại nhân vẻ mặt thâm trầm “Hối hận...”
Ngày cuối tuần, đội trưởng đại nhân nằm dài trên sân thượng chờ người thương, ai dè người kia vừa xuất hiện đã một thân hàn khí thiếu điều viết trên mặt mấy dòng “lão tử đang nối điên, cấm chọc vào”.
“Cậu...”
“Tôi hỏi cậu” Lớp trưởng đại nhân ngắt lời “Cậu có bao giờ hối hận chưa?”
Đội trưởng ù ù cạc cạc chưa hiểu chuyện gì người kia đã nhếch môi mỉa mai cười “Sẽ có đúng không? Sớm muộn cũng hối hận phải không? Tốt, chia tay đi!”
Đội trưởng đại nhân sững người... Chia tay... không phải mấy bữa nay vẫn tốt sao...
“Tôi sẽ không thể trở thành một người luôn đứng phía sau cậu, nấu bữa sáng cho cậu, giặt đồ, dọn nhà, cất quần áo khi cậu đi làm về. Không thể giống như những cô gái kia làm nũng với cậu, chọc cậu vui. Không thể lúc nào cũng ru rú trong nhà chờ cậu về. Tôi là nam nhân, tôi cũng có khao khát bước chân trên con đường rộng lớn phía trước. Phía trước sẽ có vô vàn khó khăn, tôi sẽ không thể đứng ra giúp cậu giải quyết nó.
Cho nên trước khi lún quá sâu, tôi lựa chọn quay đầu...”
Chia tay? Đội trưởng đại nhân khuỵu xuống, ánh mắt bi thương nhìn người kia dứt khoát ra đi đến một cái ngoái đầu cũng không thềm để lại.
Trước khi lún quá sâu? Cậu ác lắm, thằng nhóc này... Ở bên cậu, tôi vốn đã lún sâu tới không thể sâu hơn được nữa rồi!

***
Đội trưởng đại nhân vừa bị bỏ rơi khuôn mặt anh tuấn ngày thường lúc nào cũng thường trực nét cười giờ lạnh tanh, trút xuống bộ đồng phục,khoác lên mình bộ âu phục lại có thêm vài phần khí khái nam nhân trưởng thành.
Trong quán bar ánh sáng chớp tắt liên tục, người nào người ấy đắm chìm trong loại âm nhạc đầy kích thích, hương nước hoa nồng nặc phả vào cánh mũi. Đội trưởng đại nhân gọi một ly rượu mạnh, ngồi ở quầy bar chống cằm.
Nhớ... Mùi hương nhàn nhạt của người kia. Nhớ... Dáng người mảnh khảnh của người kia. Nhớ... Toàn bộ đều là hình ảnh người kia... Nhớ...
“Tôi sẽ phát điên mất...”
Tới nửa đêm đội trưởng mới trở về nhà, giờ này có lẽ cô giúp việc đã về nhà mình từ lâu. Khuôn mặt đội trưởng đại nhân phiếm hồng mem say lại càng thêm mê người.
“Cạch”
Bật điện. Cả căn nhà sáng trưng, ngay giữa phòng khách có một người nào đó đang ngồi. Không tin nổi vào mắt mình, đội trưởng dụi dụi mắt. Là sự thực... Vẫn là người đó. Không quan tâm mình một thân toàn mùi rượu đội trưởng nhào qua siết chặt người kia vào lòng.
“Cậu ở đây thật tốt quá...”
“Tôi ở đây” Lớp trưởng vòng tay ôm lại người kia.
“Cậu nói chia tay~”
“...”
“Cậu nói cậu không cần tôi~”
“...”
“Cậu không cần tôi có lẽ sẽ không sao... nhưng không có cậu... tôi không... tôi không sống được mất...”
Lớp trưởng trong lòng có gì đó ấm áp trào ra, khẽ nói “Tôi có nói không cần cậu sao?”
“Cậu rõ ràng có nói~” Đội trưởng ủy khuất ôm chặt người kia sợ chỉ cần lơi lỏng tay người kia sẽ đi mất. “Cậu còn đòi chia tay~~~”
“Tôi đùa thôi” Lớp trưởng tỉnh bơ nói “Muốn cho cậu sự bất ngờ... Chúc mừng sinh nhật...”
Đội trưởng giật mình nhìn đống bánh kẹo trên bàn, lại nhìn người kia, vòng tay bất giác siết chặt thêm một chút. Rõ ràng bị lừa gạt, bị mang ra làm trò đùa mà một chút cũng không nổi giận. Chỉ cảm thấy thật may mắn... Cúi đầu hướng bờ môi hồng hồng của người kia toan hôn xuống...
“Khoan đã..." Lớp trưởng lên tiếng "Tôi cần cậu giải thích... Về lý do nghỉ học...”
“...”
“Mùi rượu...”
“...”
“Và vết son trên cổ áo cậu” Lớp trưởng kiều mị cười.
“!!!” Cứu~~~


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét