Thứ Ba, 24 tháng 3, 2015

Đội trưởng phúc hắc và Lớp trưởng ngạo kiều - phần 4 (hoàn quyển 1)


Phần 4: Ôn nhu và Tạc mao

Là học sinh năm ba, sắp tới còn phải lên đại học, thời gian của lớp trưởng đại nhân ngày càng eo hẹp. Hôm nay, sau khi rời khỏi lớp học thêm trời cũng đã khuya, lớp trưởng đại nhân về tới nhà, tắm rửa thay quần áo xong cũng không còn sức lết xuống bếp nấu mì tôm nữa. Thôi vậy, nhịn một bữa cũng không sao!
Chui trong chăn ấm ngủ thiếp đi một lúc, chợt thấy có ai đó lay nhẹ mình, lười biếng nhăn mày một cái.
“Dậy nào, để bụng đói mà ngủ hả?”
Nhăn mày cái nữa, lớp trưởng khó chịu mở trừng mắt “Cậu ồn ào cái gì? Tôi mệt, muốn ngủ một chút!”
“Muốn ngủ cũng ăn xong rồi ngủ, dậy đi! Nào, tôi tự tay xuống bếp làm cho cậu đó! Biết thừa đồ mọt sách như cậu cũng chỉ có học với học. Học xong muộn quá là không thèm ăn gì luôn!” Đội trưởng đại nhân bày thức ăn trong hộp lên bàn, vừa bày vừa lải nhải không thôi.
“Sao cậu vào được nhà tôi? Chìa khóa đâu???” Lớp trưởng cất giọng phá hoại không khí ngọt ngào lãng mạn nãy giờ.
“…” Cái này không phải trước đó hỏi qua một lần rồi sao…
Lớp trưởng chính là không thèm đôi co với tên biến thái thích photo chìa khóa nhà người khác, lãnh diễm cao quý đánh giá hộp cơm đội trưởng mang đến. Tất cả… Đều là món mình thích, đều được làm rất cầu kì, cẩn thận… Cậu ta cũng như mình, cũng học nhiều như vậy, lại còn phải điều hành cả một câu lạc bộ bóng rổ của trường, rồi luyện tập rất vất vả, vậy mà…
Có lẽ để có được hộp cơm này, người kia về tới nhà liền vội vội vàng vàng thay đồ, vội vội vàng vàng lăn xuống bếp… Bản thân là một đại thiếu gia ngậm thì vàng lớn lên trong nhung lụa, chỉ vì mình mà học nấu ăn, chỉ vì mình mà chịu vất vả… Lớp trưởng… Cảm động rồi…
“Này? Đừng ngồi ngốc thế chứ! Mau ăn đi cho nóng. Công sức tôi làm đó, mau ăn hết đi, người gì đâu ốm nhom à”
“Nhiều chuyện!” Lớp trưởng mắt thỏ hồng hồng lại trừng lên.
“Sao mắt cậu đỏ vậy? Cảm động vì tôi quá hả?”
“Bụi bay vào mắt!”
“Trong nhà cũng có bụi nhiều vậy sao?”
“…”
“Tối nay tôi ngủ lại được không, tôi muốn ôm cậu ngủ~”
“Được!” Lớp trưởng nếm thử miếng kimpap, gật đầu.
“Thật sao?” Đội trưởng toe toét cười, không bắt mình ngủ sô pha như mọi lần sao?
“Cậu ngủ gầm giường!”
“…”

***

Thi đấu giao hữu giữa các trường trung học, lớp trưởng đại nhân lần này ngồi trên khái đài cổ vũ người kia, bỏ ngoài tai không khí ồn ào mắt chỉ chăm chú dõi theo một bóng người duy nhất.
“Cậu lần này dám để bản thân bị thương thì coi như tôi với cậu không quen biết!” Mặc dù đã cảnh cảo người kia vậy nhưng hắn thân là đội trưởng, bị thương cũng luôn là người đầu tiên, có dặn hay không cũng vẫn thế.
Không ngoài dự đoán, đội trưởng đội bóng rổ đang hăng say ghi bàn trên sân bỗng khụy xuống. Là thành viên đội bên kia chơi xấu. Lớp trưởng đại nhân híp con ngươi, ánh mắt thâm trầm nguy hiểm nhìn cầu thủ đội đối thủ, chưa kịp nói gì đã nghe người bên cạnh rít lên
“Tên đầu đất kia ai cho cậu giở trò trong thi đấu hả???”
Giọng nói có chút quen… Lớp trưởng đại nhân quay đầu nhìn, thiếu niên kia cũng quay lại nhìn nhìn. Lát sau như chợt nhớ ra gì mà thốt lên
“A! Người trong siêu thị…” Thì ra là người đã đụng trúng lớp trưởng đại nhân trong siêu thị “Tôi xin lỗi… Cầu thủ đội chúng tôi đã…”
“Không có gì… Trong thi đấu là không tránh khỏi…” Lớp trưởng cười cười nhưng nguy hiểm nơi khóe mắt vẫn chưa thu lại.

Kết thúc trận đấu, đội trưởng đội bóng rổ một thân xộc xệch hướng lớp trưởng lớp mình cười cười, tay thiếu điều làm dấu chữ “v” “Thắng rồi!”
Lớp trưởng mặt lạnh khoanh tay “Chúng ta có quen nhau sao?” Dứt lời liền một mạch bước đi không ngoái đầu lại.
Đội trưởng đại nhân vội vã níu tay người kia, đầu tựa vào vai người kia nỉ non “Lần sau sẽ cẩn thận mà…”
“Cậu muốn lần sau bao nhiêu lần?”
“Toàn vết thương nhỏ thôi… Cậu hôn tôi một cái tôi liền không sao rồi” Ranh mãnh ghé vào tai người kia thổi khí.
“…”
RẦM! Lớp trưởng đã rất lâu không có đánh người a~

***

Lớp trưởng đại nhân ngồi chống cằm xem ti vi, không hiểu sao sát khí tỏa ra ngùn ngụt, hai mắt hồng hồng cũng lấp lánh thủy quang.
Đội trưởng đội bóng rổ cười cười cúi đầu thì thầm
“Vẫn còn đau sao?”
“Là cậu thì cậu có đau không?”Lớp trưởng trừng mắt giận dỗi.
“Đã bôi thuốc rồi mà… Hay tôi đưa cậu đi khám…”
“Không cần…”
Đội trưởng ngẩng lên, lại không yên tâm mà quay đầu xuống vươn tay sờ sờ gò má hơi sưng của người kia. Lớp trưởng đại nhân bị sâu răng a~ Lúc này ủy khuất đáng thương như một con mèo nhỏ vậy. Đáng yêu chết người, nhịn không được ghé đầu hôn một cái. Muốn đưa lưỡi vào trong lại bị người kia đập cho một cú đau điếng.
“Cậu bị sao vậy! Sẽ lây đó!!!” Lớp trưởng tạc mao đấm người ta không thương tiếc.
“Ngốc! Cậu vẫn còn tin sâu răng sẽ lây qua đường hôn sao?” Đội trưởng phì cười “Nếu có lây thật thì đổi nó lấy một nụ hôn tôi cũng vẫn lời to rồi”

***

Cuối cấp, lớp trưởng đại nhân bận rộn với công việc trường lớp, đội trưởng đội bóng rổ thì tất bật với đội bóng, nhiều lúc cả tuần cũng không gặp nhau lấy một lần. Lớp trưởng đôi khi ngây người, rồi lại cười có phải con nít đâu mà lúc nào cũng phải dính lấy nhau! Biết như vậy nhưng trong lòng vẫn có gì xót xa…

Trường mà lớp trưởng đại nhân chọn là trường đại học số 1 về chất lượng giảng dạy, tuy học phí hơi cao nhưng chỉ cần cố gắng làm thêm nhất định không thành vấn đề.
Người kia chọn ngôi trường hạng 2, thành tích học tập không thể sánh bằng nhưng lại có đội tuyển bóng rổ rất mạnh, từng nhiều lần tranh cúp vô địch quốc gia. Chỉ là, hai ngôi trường ở hai đầu thành phố, một khi nhập học sẽ chẳng thể có cơ hội gặp nhau…

Tự an ủi mình, không sao đâu, không sao đâu mà! Nhưng nhìn người kia thản nhiên như không có việc gì lại vô cùng khó chịu. Hai người mỗi lần chạm mặt đội trưởng cũng chỉ mỉm cười, tới nói chuyện cũng chẳng được mấy câu. Chỉ có mình mãi băn khoăn, chỉ có mình là người duy nhất khổ sở? Rồi cứ thế mãi cho tới hết những năm tháng cuối cùng của thời học sinh…

Trước ngày lễ bế giảng, đội trưởng không tới, lớp trưởng cười nhạt. Ngốc, ngày này cũng quên!
Lễ bế giảng năm học, đội trưởng không tới, lớp trưởng cười nhạt. Ngốc, muộn mất rồi!
Cho tới hết buổi tiệc chia tay, cho tới hết quãng thời gian khó khăn thi vào đại học người kia cũng vẫn không xuất hiện. Có lẽ người đó bận tập trung thi cử…

Cầm trên tay giấy báo nhập học của ngôi trường mình hằng mong ước, lớp trưởng tới cuời cũng không nổi, nước mắt kiềm không được mà trào ra. Ngu ngốc, ít nhất cậu cũng phải cho tôi cơ hội nói lới tạm biệt chứ…

Tạm biệt… Sẽ không còn tôi lúc nào cũng khiến cậu lo lắng.
Sẽ không còn tôi là một tên lớp trưởng mặt lạnh xấu tính…
Sẽ không còn những rung động thưở ngây ngô. Chúng ta lớn rồi, nên bắt đầu học cách sống không có nhau…
~ Hoàn quyển một ~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét